quán mì tư ca

Theo lý giải từ đại diện quán ăn, người ta tin rằng nội dung trọng tâm bàn về thực hành thiền định trong bài kinh chỉ thích hợp với một không gian riêng tư tại nhà.‏ ‏‏Một gói mì thần thánh có chứa khoảng 260 ký tự, kèm với đó là một tập sách có nội dung đầy Người Liên Hệ: (A.Rin) Số Điện Thoại: 0822539849. Địa Chỉ: Mì Trộn Hạnh Phúc - 75 Lê Lợi, Q. Hải Châu, ĐN. Khi liên hệ nhà tuyển dụng vui lòng nói rõ tham khảo việc làm tại website: thichlamthem.com để được ưu tiên khi ứng tuyển hãy cảnh giác với bất kỳ hình thức thu Mì Sốt Thịt. Có thể mua từ Sara trong quán Người Săn Hươu, Mondstadt .Cần Hạng Mạo Hiểm 20 để mở khóa. Cá Hổ Nướng. Mua từ Thầy Mao tại Vạn Dân Đường, Liyue yêu cầu Hạng Mạo Hiểm 15 để mở khóa. Nhung Tùng Ủ Thịt Cuộn Máy làm mì tươi; Nồi, chảo, đồ nấu nướng. Nồi chiên không dầu; Nồi cơm điện; Có thể bạn quan tâm. Quà tặng cho người cao tuổi; Đồ sưởi ấm mùa đông; Healthy; Lifestyle; MST 0102691525 cấp ngày 20/03/2008 do sở kế hoạch và đầu tư TP Hà Nội. Cà vạt bản to phù hợp với những sự kiện quan trọng. 6. Lưu ý khi phối cà vạt cùng áo sơ mi. Không chỉ với cách phối màu cà vạt với áo sơ mi trắng, mà để chọn cà vạt chuẩn với từng loại áo sơ mi, bạn cần để ý một số điều. Cụ thể: Với người có chiều cao Site De Rencontre Pour La Campagne. Quán mì Tư Ca Chương 02 Lúc quay trở lại cửa hàng đồ ngọt, ly hồng trà đã được đặt cạnh ly vani milkshake. Ông chủ là một chàng thanh niên trẻ chừng hai mươi tuổi, đẹp trai lai tây, nhoài người lên quầy bar cười với Chu Trản “Anh Tư nói hôm nay anh hứa làm món Thiêu Bạch [1] cho anh ấy? Trản Trản ca anh thật sự là người đàn ông tốt của gia đình, ba chỉ chiên hấp tương làm phức tạp như vậy, cũng phải mất mấy tiếng, Tư ca nói muốn ăn anh liền nấu ngay.” [1] 烧白 Thiêu bạch – Định để là thịt ba chỉ kho nhưng baidu wiki nói không giống lắm. Là một món ăn dân gian truyền thống vùng Trùng Khánh, Tứ Xuyên. Món này thường được nấu vào dịp lễ lộc, năm mới, nhưng hiện nay dù là người bản xứ thì đa phần chỉ có những người lớn tuổi mới biết làm. Nếu lên mạng nói món Nằm khâu và món này là 1 thì không đúng lắm. Dù nguyên liệu chính cũng là thịt ba chỉ, nhất là thoa gia vị lên phần bì cũng là một kỹ thuật, cần có kinh nghiệm nhiều năm. Thoa bì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến toàn bộ hương vị thịt, mập mà không ngấy cũng là một bí quyết. Ngoài ra Thiêu Bạch có vị mặn pha lẫn vị ngọt, còn có vị cay cay của hoa tiêu. Nguyên Tư ngồi trên ghế cao cười, đang định uống tiếp milkshake thì Chu Trản ở bên cạnh uống một hơi cạn sạch ly hồng trà, sau đó tay phải ở trên gáy cậu nhéo một cái, nói với cậu chủ “Nuôi phải con mèo ham ăn, biết làm sao đây?” Tay Chu Trản vừa cầm ly hồng trà đá, ngón tay lành lạnh khiến Nguyên Tư rụt cổ, xoay người cãi “Ai là mèo ham ăn?” Chu Trản khẽ nhướn mày, quẹt mũi cậu một cái, “Uống milkshake mà lại thèm thiêu bạch sao?” Cậu chủ chống cằm, giả vờ chán ghét nói “Hai người thật là phiền quá đi, show ân ái ở địa bàn của em, đi nhanh, đi nhanh đi, gai mắt quá.” Nguyên Tư không đi, cầm ly milkshake nói “Anh còn chưa uống hết, 35 đồng một ly, anh mới uống được có 20 đồng … A! Đây là milkshake của em!” Chu Trản giật cái ly trong Nguyên Tư, thấy ống hút bị Nguyên Tư cắn đầy dấu răng, nhưng chỉ sau 2 giây anh đã hút hết sạch milkshake còn dư, vươn tay ra kéo Nguyên Tư từ trên ghế cao xuống, thấp giọng cười nói “Đi thôi.” Nguyên Tư bị kéo đến cửa rồi vẫn còn ngoái cổ nhìn lại, Chu Trản ném chai Coca cho cậu “Cầm đi.” “Ấy, không phải không cho em uống Coca sao?” Nguyên Tư đang muốn mở nắp chai thì cổ tay bị chụp lại. Chu Trản nói “Kêu em cầm, không kêu em uống.” “Không cho uống anh còn mua? Trêu em vui lắm hả!” Chu Trản cười “Trêu em đó, thì sao hả? Tối nay còn muốn ăn thiêu bạch không?” “Muốn!” Nguyên Tư lập tức vứt hết tiết tháo, cánh tay quấn lên hông Chu Trản “Anh Trản cứ việc trêu, trêu nhiều vào, con người em anh cũng biết mà, không có ưu điểm gì hết, nhưng trêu thì cực kỳ vui, tuyệt đối phối hợp, tuyệt đối không nổi nóng, trêu xong xin cho đánh giá năm sao!” Chu Trản không tranh cãi với cậu nữa, lấy tay đẩy mặt cậu ra — mặc dù nhìn qua giống như dùng sức, nhưng thật ra một phần lực cũng không có, “Tránh ra đi, nóng muốn chết.” Nguyên Tư cường điệu lùi lại, theo sau Chu Trản tung hứng chai Coca, lúc đi tới chỗ giao khu B với khu A thì đột nhiên chạy lên hai bước, vung tay đem chai Coca xoay hai vòng rồi đập một cái “bốp” lên mông Chu Trản. Chu Trản tóm cậu lại, sắc mặt âm trầm. Nhưng cậu không sợ tí nào, nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn Chu Trản. Chu Trản lần thứ hai đẩy mặt cậu ra, lắc đầu nói “Xấu quá, không thèm.” “Như vậy là không được, đừng phụ phu quân lúc khốn khó [2].” Nguyên Tư lại nói, “Có xấu thì cũng là chồng anh.” [2] Câu này gốc là phu quân tào khang tào khang chỉ người cùng mình vượt qua họan nọan. Đừng quên bè bạn lúc gian nan, đừng phụ vợ hiền khi khốn khó. Thật ra không thể gộp Nguyên Tư với chữ xấu được, người đàn ông này cao 1m82 khôi ngô tuấn tú, mặc dù chỉ mặc quần áo thể thao bình dân, chân mang đôi Nike lỗi thời giảm giá, nhưng khi đi trong trong đám đông vẫn vô cùng bắt mắt. Nếu như nói Chu Trản đẹp trai kiểu nam tính, thì cậu đẹp trai kiểu thanh tú. Chu Trản liếc nhìn cậu, nhấc chân đá nhẹ vào bắp chân cậu, hất cằm về phía cửa hàng thịt trước mặt “Chọn thịt đi kìa, phu quân tào khang.” Nguyên Tư đã sớm quen thân với mấy tiểu thương chợ nông sản, đến cửa hàng thịt lấy thịt ba chỉ loại ngon nhất đã đặt trước, lại đi tới khu hải sản mua cá. Chu Trản hỏi “Rốt cuộc là ăn cá hay là ăn thịt?” “Ăn hết.” Nguyên Tư cười lấy lòng “Thật ra em còn muốn ăn nghêu nữa kìa.” Chu Trản chọt chọt cái trán của cậu “Lòng tham không đáy.” Buổi chiều ba giờ hơn là lúc mặt trời nắng gắt nhất, hai người xách theo nguyên liệu nấu ăn đã mua xong đi ra ngoài, lúc sắp đi tới cửa khu A, Chu Trản đột nhiên nói “Quay lại đã.” “Làm gì?” “Lấy dù.” Nguyên Tư trợn trắng mắt “Từ đây về nhà chúng ta có mấy trăm mét, lấy dù làm gì?” “Có mấy mét cũng dùng.” Chu Trản nắm tay cậu, không nói nhiều quay trở lại khu B. “Không phải chứ.” Nguyên Tư nói “Lúc chúng ta còn trong quân ngũ, trời nắng gắt hơn thế này cũng phải huấn luyện.” Chu Trản hỏi “Khi đó chỉ mới hai mươi, bây giờ em bao nhiêu?” Nguyên Tư cong môi “Không phải ba mươi sao! Ba mươi thì sao hả? Đàn ông ba mươi là một cành hoa [3]!” [3] Đàn ông 30 tuổi là lúc sinh lực tinh lực tràn trề nhất. Chu Trản lấy chìa khóa mở cửa hàng “Trái cây tươi Trản Trản” ra, quen đường đi vòng ra sau quầy lôi một cây dù hoa nhỏ ra, lấy cán dù vỗ mông Nguyên Tư, cười nói “Vâng vâng vâng, anh Tư chúng ta bây giờ là một cành hoa, vừa xinh đẹp lại vừa anh tuấn.” Nguyên Tư hừ nhẹ “Nói xong chưa, trên đường anh cầm dù.” “Có lần nào mà anh không cầm.” Chu Trản biết, người ta ghét bỏ dù hoa nhìn ẻo lả. Cây dù này là của một cô gái, năm ngoái vị khách đó để quên trong cửa hàng, lúc sau quay lại mua trái cây cũng không lấy lại mà tặng luôn Nguyên Tư, đúng lúc hôm đó trời nắng gắt, Chu Trản tới đón cậu thấy cơ duyên xảo hợp như vậy liền bung dù che nắng luôn. Hai người đàn ông đã từng dãi nắng dầm mưa, chưa từng nghĩ là dù ngoại trừ che mưa còn có thể che nắng. Sau nhiều lần như vậy, Chu Trản liền nghiện, chỉ cần nắng gắt là sẽ che dù cho Nguyên Tư, có nói thế nào cũng không để Nguyên Tư phơi nắng. “Phạch” một tiếng mở dù ra, Chu Trải tay trái xách túi đồ, tay phải cầm dù, không có tay thứ ba để đi mò Nguyên Tư, đành phải dùng ánh mắt ra hiệu — qua đây. Nguyên Tư không vui, nhưng vẫn đứng sát vào, cầm chai Coca đã hết lạnh trong tay, hầu kết chuyển động “Hiện tại cũng đã 3 giờ rưỡi rồi, có thể ăn cơm đúng 6 giờ không?” “Em đừng gây rối là kịp.” Chu Trản nghiêng dù lệch hẳn về phía Nguyên Tư, còn bả vai của mình lại bị nắng phơi nóng hừng hực. Mười phút sau về đến nhà. Khu bọn họ ở điều kiện không tệ, mặc dù không phải là chung cư xa hoa sang chảnh gì, nhưng được xanh hóa, an ninh cũng tốt. Năm đó Chu Trản đưa Nguyên Tư rời khỏi cuộc sống 5 năm lính đặc chủng đến Sơn thành, việc đầu tiên làm chính là mua một căn nhà phù hợp để sinh họat — xung quanh phải có tàu điện ngầm, siêu thị thương mại, còn phải yên tĩnh, an toàn, quan trọng nhất là không cách bệnh viện quá xa. Khu chung cư này thỏa mãn tất cả điều kiện trên, mà khi đó giá nhà không cao, hai người xuất ngũ liền góp tiền mua chung, để có một nơi nương thân an lạc trong thành phố. Cửa mở ra, một con Samoyed liền vọt tới, thở hì hì xoay xung quanh hai người, cái đuôi trắng vẫy giống như kẹo bông gòn vậy. Nguyên Tư ngồi xổm trên đất gãi gãi nó, Chu Trản đá dép xỏ ngón mang bên ngoài ra, đi chân trần vào bếp, vừa đặt đồ ăn xuống vừa nói “Đừng giỡn với con trai nữa, mở máy điều hòa đi.” Tên của bé Samoyed này là “Con trai”, hơn hai tuổi rồi, mua lúc Nguyên Tư quyết định khai trương cửa hàng trái cây để phụ thêm chi phí gia đình. Khi đó Chu Trản ngậm điếu thuốc, huấn luyện cún con cả buổi rồi đột nhiên hỏi “Muốn phụ thêm chi phí gia đình mà em còn mua chó? Thực phẩm cho nó ăn sau khi trưởng thành hơn mấy trăm nghìn một tháng, ăn còn nhiều hơn em.” Nguyên Tư cười hì hì đứng lên, đoạt lại con trai nói “Yên tâm, em bán trái cây chắc chắn kiếm được nhiều tiền hơn anh bán mì, thêm một miệng ăn cũng không thành vấn đề. Vả lại hai chúng ta cũng đã thành gia lập nghiệp rồi đúng không? Anh xem, chúng ta có nhà, cũng có xe — mặc dù chỉ là chiếc xe bánh mì Trường An. Bước tiếp theo là gì? Không phải là nuôi trẻ con sao? Xem nè, chúng ta có con trai’ rồi, đáng yêu chưa?” Chu Trản không thích thú cưng cho lắm, lúc còn ở đơn vị thường bị giống chó Đức cỡ lớn đuổi theo cắn, trong lòng có bóng ma, nhưng lại không bì được sở thích của Nguyên Tư, năn nỉ mấy câu lại thêm một cái chớp mắt liền khiến anh thỏa hiệp. Không phải là nuôi con sao? Không có điều kiện tạo ra thì nuôi cún như con trai cũng được. Nguyên Tư mở điều hòa, lại bị Chu Trản ra lệnh đi thay quần áo tắm rửa. Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, bé Samoyed nằm sấp ở cửa một lúc đã thấy chán, liền chạy thẳng vào nhà bếp phá Chu Trản. Chu Trản mới vừa lấy miếng thịt ba chỉ ra, chân đã bị con trai quấn lấy. Một người một chó nhìn nhau 2 giây, Chu Trản quyết đoán nhẹ nhàng đẩy con trai ra, lẩm bẩm “Không được phá, không thấy papa đang làm đồ ngon cho cha sao.” Bé Samoyed ngửi được mùi thịt liền sống chết không chịu đi, cứ đi tới đi lui theo sau Chu Trản, thỉnh thỏang “ngao” lên một tiếng, dáng vẻ tham ăn hoàn toàn có thể xem là chân truyền từ Nguyên Tư. Cậu nhóc ở cửa hàng đồ ngọt nói không sai, nấu món thiêu bạch là thử thách sự kiên nhẫn, khâu chế biến rườm rà, làm cực kỳ phức tạp, tuy là món ăn truyền thống của Sơn thành, nhưng hầu như không còn thanh niên trẻ tuổi nào biết làm. Chu Trản trước đây cũng không, nhưng Nguyên Tư thích ăn, ba năm trước anh học cách làm từ một sư phụ của quán cơm gần “Quán mì Tư Ca”, về nhà làm cho Nguyên Tư một đĩa lớn, Nguyên Tư phấn khích như mấy năm rồi không ăn được thịt. Từ đó về sau, trong nhà cứ hai tháng là sẽ ăn thiêu bạch một lần — không được nhiều hơn, điểm chính của thiêu bạch chính là “béo mà không ngấy”, muốn không ngấy nhưng nguyên liệu nấu chính lại là thịt mỡ, ăn với dưa muối lại khá mặn, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe. Chu Trản bỏ thịt ba chỉ vào trong nước sôi, còn chưa kịp rửa tay, phía sau liền ập tới một luồng hơi thở nóng. Nguyên Tư chỉ mặc quần cộc, nửa người trên vẫn còn chưa lau sạch nước, ôm lấy Chu Trản từ phía sau, mặt áp vào gáy đối phương, tay cũng không thành thật, sờ sờ mấy cái rồi luồn vào bên trong áo ba lỗ đen. Chu Trản phí sức kéo cậu sang bên cạnh, nghiêng mặt nói “Nè cành hoa, khi động dục nhớ chú ý tình hình, con trai đang nhìn em kìa.” Nguyên Tư quay lại nhìn, quả nhiên liền đối mắt với bé Samoyed. Bé Samoyed cho rằng cha quay đầu lại là vì cho nó ăn thịt, lập tức tung người lên, nào ngờ cha còn vô tình hơn cả papa, đạp nó một phát đẩy ra khỏi nhà bếp, còn nhẫn tâm đóng cửa lại. Xử lý xong con trai ngoan, Nguyên Tư lại ôm eo Chu Trản, không biết có phải là do mới tắm xong hay không mà giọng của cậu có vài phần ướt át “Hồi trưa không phải là anh nói đó sao? Tối nay có được ăn thiêu bạch hay không, thì phải xem biểu hiện của em.” Lúc nói, mười ngón đã vươn ra thăm dò phần dưới, kéo lưng quần Chu Trản ra, cách một tầng vải cuối cùng xoa nắn vật nhỏ nhưng không nhỏ kia. Chu Trản đánh lên mu bàn tay cậu “Đừng phá, nghịch nữa thì 6 giờ vẫn chưa có cơm ăn.” “Không có thì không có thôi.” Nguyên Tư hà hơi bên tai Chu Trản “Buổi trưa anh kêu em phải biểu hiện tốt anh mới làm thiêu bạch cho em. Không phải em đang bắt đầu thể hiện sao? Người đàn ông của anh từ trước đến nay nói là làm, không hề áp dụng chế độ trả góp, không thể hiện tốt làm sao ăn được thiêu bạch anh làm?” Chu Trản liếc mắt nhìn thịt ba chỉ đang sôi trong nước, bỗng nhiên xoay người, áp Nguyên Tư lên trên tường, bàn tay ướt siết cằm đối phương, ánh mắt dần tối lại “Đây là do em nói, lát nữa trễ giờ cơm đừng có đổ tại anh.” Nguyên Tư vòng tay ôm lấy cổ anh, đuôi mắt nhìn người trước mặt cong lên, cười rạng rỡ như hoa đào nở “Anh Tư đây chưa bao giờ đổ thừa nha.” . . Bác trai Khổng và bác gái Khổng là ba mẹ của Khổng Nhiễm, ở tại trấn nhỏ miền nam Tứ Xuyên, ngoại trừ Khổng Nhiễm thì còn có một cô con gái đi làm xa nhà tên Khổng Trinh. Sau khi xuất ngũ, Tết âm lịch hàng năm Chu Trản và Nguyên Tư đều sẽ lấy danh nghĩa chiến hữu của Khổng Nhiễm để đi theo bọn họ tảo mộ, gửi lì xì và quà tết, bình thường không phải Tết cũng sẽ gọi điện thăm vụ của bộ đội đặc chủng được bảo mật tuyệt đối, hai bác cũng không rõ nguyên nhân chính Khổng Nhiễm chết, chỉ biết là con trai hi sinh, chôn trong mộ viện liệt đầu tiên thấy ba mẹ Khổng Nhiễm, tâm lý của Nguyên Tư còn chưa hoàn toàn ổn định. Trước khi đi Chu Trản do dự thật lâu, ôm cậu nói “Nếu không thì lần này anh đi một mình.”“Em cũng muốn đi.” Nguyên Tư khẽ nói “Em là người phải có mặt.”Lần đó Nguyên Tư định quỳ gối trước mặt hai bác, nói cho bọn họ biết nguyên nhân cái chết của Khổng Nhiễm. Chu Trản lại nói “Người cũng đã mất, nếu như em nói thì không chỉ bị Chim Ưng kỷ luật mà còn dằn vặt hai bác. Hà tất?”Đầu Nguyên Tư rất loạn, một mặt cảm thấy không có cách nào đối mặt với người nhà Khổng Nhiễm, một mặt lương tâm cắn rứt, muốn đến gặp hai trưởng bối đau lòng vì mất con, cảm thấy họ có quyền biết Khổng Nhiễm qua đời như thế nào. Nhưng Chu Trản nói không sai, cách Khổng Nhiễm chết đừng nói là ba mẹ không thể nào chấp nhận nỗi, mà chính người không liên quan nghe xong cũng phải cảm thấy nghẹn trong Trản dẫn cậu đi gặp bác sĩ tâm khi được điều trị cậu đã bình tĩnh lại, nhưng khi đến nhà họ Khổng, vừa thấy mẹ Khổng già nua thì cảm xúc cậu lại phập phồng, đầu choáng váng rất thể không nghĩ, tại sao ông trời luôn trêu người. Nếu như lúc đó có đủ thời gian, cậu nhất định có thể cứu Khổng Nhiễm, ba mẹ Khổng Nhiễm cũng sẽ không tiều tụy như bây miệng muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không thể thốt đã không còn xem mình là tội nhân, nhưng không cách nào loại bỏ sự liên quan đến cái chết của đồng đội, lúc này đột nhiên đối mặt với song thân Khổng Nhiễm, sự hối hận và cảm giác tội lỗi lại một lần nữa xuất hiện, làm cậu không thở cần thăm hỏi, bắt chuyện là Chu Trản, đầu Nguyên Tư cứ ong ong lên, trên lưng xuất ra một lớp mồ hôi lạnh, sắc mặt càng ngày càng tái nhiên, một đôi tay duỗi tới, hơi run rẩy cầm lấy tay cậu. Cậu kinh hoảng ngước mắt lên, đối mặt với đôi mắt của mẹ Khổng nói “Cháu chính là Tiểu Tư?”Cơ thể cậu cứng đờ, suýt nữa hất mạnh tay Khổng nở nụ cười “Thằng Nhiễm mỗi lần gọi điện về cho bác đều nhắc tới cháu và Chu Trản, nói hai đứa là anh em tốt của nó, đã quen biết nhiều năm, đắng cay gì cũng cùng nhau trải qua.”Giọng mẹ Khổng rất nhẹ, ánh mắt cũng rất dịu dàng, giọng nói giống như đang nhìn thấy con trai tim Nguyên Tư chậm lại, lo lắng nói “Cháu, chúng cháu ở cùng một Trung đội.”“Ừ.” Mẹ Khổng gật đầu, “Nó có kể với bác. Kể Tiểu Trản là người lợi hại nhất, sau này nhất định có khả năng lên làm Đại đội trưởng, còn con thì rất nhiệt tình, tay đã nứt nẻ hết rồi còn giúp nó giặt quần áo.”Nguyên Tư nhất thời có chút kinh ngạc.“Không nhớ sao?” Mẹ Khổng thở nhẹ, “Chuyện đó nó kể với bác năm 20 tuổi. Mỗi một chuyện nó kể, bác đều ghi lại ở đây.”Nói rồi, mẹ Khổng vỗ vỗ vị trí ở Trản đứng phía sau Nguyên Tư, ấm áp đáp lại “Là năm tuyển chọn ạ?”Mẹ Khổng cười “Đúng vậy, đúng vậy, chính là khi đó. Lúc được làm bộ đội đặc chủng nó rất hào hứng, kể là hơn nửa năm qua không dành cho người sống. Bác liền hỏi nó, cực như vậy con còn cố gắng để làm gì. Nó nói bởi vì có anh em hỗ trợ lẫn nhau. Có một người tên là Nguyên Tư, nhìn rất đẹp trai, tuy là đánh nhau không giỏi, nhưng lại chịu cực chịu khổ rất giỏi, còn thích giúp người.”Mắt Nguyên Tư mờ dần, môi bắt đầu run rẩy.“Thằng Nhiễm nói, có đợt huấn luyện leo dây ai cũng mệt nằm bò, tay ai cũng bị thương, tay cháu chảy rất nhiều máu còn nhịn đau giúp nó giặt quần áo.” Mẹ Khổng nói “Bác liền hỏi — sao con không hiểu chuyện gì hết, giặt không nổi thì đừng giặt, tay khỏi rồi giặt không được sao? Đồng đội giúp con giặt là con để người ta giặt hả? Kết quả nó nói với bác mấy đứa sẽ bị kiểm tra vệ sinh cá nhân, ai không giặt quần áo sẽ bị phạt. Cháu vì giúp nó không bị phạt nên nhân lúc nó ngủ, đem quần áo của nó đi giặt hết.”Nước mắt đã chảy xuống, Nguyên Tư vội vã giơ tay lên lau vẫn nhớ đợt huấn luyện tuyển chọn, Khổng Nhiễm ném cho cậu hơn một nửa cái bánh bao, không ngờ Khổng Nhiễm cũng luôn ghi nhớ trong lòng chuyện cậu giặt quần áo người như bọn họ, đồng cam cộng khổ bao nhiêu năm, sâu nặng nhất là hai chữ “Chiến hữu” và “Anh em”.“Đừng khóc.” Mẹ Khổng vội vã đưa khăn giấy, “Con trai à, đừng khóc. Không phải khóc, thằng Nhiễm ở trên trời nhìn chúng ta đó, chúng ta khóc nó sẽ buồn.”Ba Khổng đi tới, vỗ vai vợ, “Hai đứa nhỏ đến thăm chúng ta, bà cũng đừng nhắc đến chuyện ngày xưa nữa.”Mẹ Khổng nhích qua một bên lặng lẽ lau nước mắt, lại tiếp tục trò chuyện cùng hai người, lúc biết hai người vì bị thương nên phải xuất ngũ thì trầm mặc thật lâu, sau đó như trút được gánh nặng nói “Thật tốt, có thể bình an, không giống thằng Nhiễm nhà bác...”Giọng của bà có chút nghẹn ngào, ánh mắt lại dịu dàng chưa từng có “Sau này nhớ phải sống tốt, cách mấy nhiệm vụ này xa một chút, chăm sóc tốt chính mình, bình an là phúc. Mấy đứa là chiến hữu mà thằng Nhiễm trân trọng, nó nhất định không hi vọng mấy đứa gặp chuyện không may. Hiện tại hai đứa xuất ngũ, nó cũng sẽ yên tâm.”Ngày rời khỏi nhà họ Khổng, Nguyên Tư khóc to ở trong lòng Chu Trản, đem tâm trạng tích tụ hơn một năm qua trút hết, khóc đến mức hai mắt đỏ bừng sưng múp không nhìn ra hình dạng, thị lực cũng trở nên lờ đã khuất sẽ không bao giờ bị lãng người sống, sẽ mang theo “Quá khứ” dũng cảm tiến năm nay, Nguyên Tư và Chu Trản mua không ít đồ dùng cho gia đình bác Khổng, cố gắng giúp hai bác cải thiện cuộc đây lúc còn trong quân đội, các đội viên thỉnh thoảng sẽ nói đùa với nhau — Nếu như tao vẻ vang [1] rồi, xin tụi bây hãy chăm sóc ba mẹ tao, thay tao tận hiếu. Khổng Nhiễm tính cách thật thà chất phác, chưa từng nói lời tương tư như vậy với Chu Trản và Nguyên Tư, nhưng hai vị chiến hữu đó lại chủ động đảm đương trọng trách này.[1] Vẻ vang ở đây có nghĩa là hi sinh, được truy phong đưa lời Nguyên Tư nói, thì đây chính là “Điều nên làm”.Tết âm lịch năm nay, hai người dự định mua cho hai bác xe tay ga [2] dành cho người già, một chiếc cho hai bác Khổng, một chiếc cho ba mẹ Chu. Hai cặp trưởng bối đều ở thành thị nhỏ, lái xe cũng thuận tiện, hơn nữa không đắt lắm.[2] Xe dành cho người già – HìnhChỉ là dù không tốn nhiều lắm, nhưng cũng là một khoản nhà Chu Trản quản lý chi tiêu, Nguyên Tư không rõ sau khi mua xe xong cho hai gia đình thì còn bao nhiêu, gởi ngân hàng có bao bánh mì càng ngày càng hư hỏng nặng, ngày trước cậu và Chu Trản còn có thể dùng đi dạo phố, hiện tại chỉ thể dùng đi nhập muốn có xe mới càng ngày càng mãnh xe mới là có thể đi hóng gió, có thể chạy băng băng trên rìa sông Giang, còn có thể cùng Chu Trản...Nguyên Tư nghĩ, 30 tuổi rồi, vậy mà chưa từng chơi xe rung một nhật 31 tuổi, muốn trải qua ở trên xe cùng Chu có kế hoạch là sẽ bắt đầu hành động. Nguyên Tư suy nghĩ tìm cách để kiếm thêm thu nhập, đúng lúc cậu chủ cửa hàng đồ ngọt cảm thấy mùa đông buôn bán không bằng mùa hè, nên nảy ra sáng kiến bắt đầu bán kèm hộp hoa [3] với trà sữa.[3] Hộp hoa – HìnhNguyên Tư được gợi ý, chuẩn bị bán thử trái cây lúc đó, Chu Trản cũng nghĩ ra “thủ đoạn mới” — Tiền trảm hậu tấu, mở rộng kinh Tư chỉ cho anh bán mì chay, nhưng mì chay lợi nhuận ít không bằng mì thịt bò, nếu muốn kiếm nhiều tiền nhất định phải thêm nay Sơn Thành cực kỳ lạnh, anh mượn cớ trời lạnh sẽ bệnh không cho Nguyên Tư tới “Quán mì Tư Ca”. Đúng lúc Nguyên Tư đang vắt hết óc thiết kế trái cây hộp, còn cùng cậu chủ cửa hàng đồ ngọt nghiên cứu giá thị trường nên không có sức tới quán mì giấu giếm, cũng là vì kiểm tra khẩu vị các thực khách, tạm thời Chu Trản chỉ thêm món mì thịt bò, 2 vắt 16 tệ, 3 vắt 20 tệ. Mỗi sáng vẫn dậy lúc 4 giờ 40, sáng chỉ bán mì chay, bận bịu buổi sáng xong mới bắt đầu chuẩn bị thịt bò cho buổi phục vụ rất hào hứng, thịt bò cách thủy được ông chủ hầm vừa mềm lại vừa ngon, quán mì đã có món mặn, khách so với trước kia càng thêm đầu tiên bán mì thịt bò, không cần cậu phục vụ nói Chu Trản đã chủ động tăng tiền lương cho đến càng ngày càng nhiều, duy nhất khiến cậu phục vụ bồn chồn chính là anh khách thú vị kia sao lại không tới.“Quán mì Tư Ca” cuối cùng đã phát triển kinh doanh, thực khách trung thành không phải nên đến ủng hộ sao.“Thực khách trung thành” hắt xì một cái, tưởng mình lại bị cảm, vội vã pha một ly rễ bản lam [4] uống ngay.[4] Tễ bản lam vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnhĐợt này mỗi ngày cửa hàng cung ứng 20 hộp trái cây, mỗi hộp đều khác nhau, tất cả đều do cậu thiết kế tỉ mỉ. Cậu chủ cửa hàng đồ ngọt còn trẻ, lanh lợi linh hoạt, am hiểu internet nên vừa mở rộng tiêu thụ hộp hoa mình thiết kế, vừa thuận tiện kéo theo Nguyên Tư, quảng cáo trái cây hộp cho “Trái cây tươi Trản Trản”.Dần dần, chỉ 20 hộp một ngày là không đủ, vì tính luôn cả đơn đặt hàng trên mạng thì một ngày có hơn 50 Tư mệt thì mệt, nhưng lại thấy sung càng sung mãn hơn, chính là ví tháng Nguyên Tư giao sổ sách cho Chu Trản, thu nhập tăng hơn một nửa so với trước đây. Chu Trản sợ cơ thể cậu không chịu đựng nổi, chỉ cho cậu bán 30 hộp mỗi ngày, cậu không nghe theo, cò kè mặc cả thành 35 đầu 1 cái Chu Trản cũng không muốn cho thêm, nhưng “Quán mì Tư Ca” đã bắt đầu bán mì thịt bò, ông chủ như anh cũng khó nói, hơn nữa Nguyên Tư còn đè lên người anh ăn vạ, anh nói không lại, đành phải đồng nghĩ tới việc sau này Nguyên Tư sẽ biết tiệm bán mì thịt bò, thái dương Chu Trản liền giật một phát hiện không bằng thẳng thắn, anh nghĩ chờ qua Tết âm lịch sẽ năn nỉ chiêu “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng” với Nguyên rộn nên thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới 26 tháng chạp.“Quán mì Tư Ca” vẫn chưa nghỉ nhưng các quán ăn nhỏ khác đã đóng cửa gần hết. Cậu phục vụ cũng muốn về đón năm mới với ông bà, Chu Trản cũng dự định bán xong hôm nay sẽ dừng kinh trưa còn rất nhiều thành phần tri thức chưa được nghỉ làm chen chúc trong quán, gọi món toàn là mì thịt bò. Bởi vì mấy quán “Ăn vặt dimsum”, “Lọ Sành Canh [5]” xung quanh đều đóng cửa, “Quán mì Tư Ca” phải tiếp khách nhiều hơn ngày thường gấp đôi, nên thời gian mở quán cũng phải kéo dài hơn, đến tận 2 giờ chiều mà vẫn còn có người ăn mì.[5] Lọ sành canh Canh trong bình đất sét, là phương pháp hầm truyền thống cỉa dân gian. Qua nghìn năm lắng đọng sáng tạo, khiến cho món ăn càng thêm độc đáo đặc sắc. Lọ sành canh Giang Tây Nam Xương ngày nay nổi tiếng khắp toàn quốc. HìnhCậu phục vụ ngâm nga hát, lát nữa đóng cửa tiệm cậu sẽ được nhận lì xì — hàng năm Chu Trản đều sẽ phát lì xì cho cậu, đây là khen thưởng cuối năm không tính chung với tiền lương. Mới đầu tiền lì xì chỉ có 200 tệ, mấy năm nay làm ăn khấm khá, tiền lì xì cũng ngày càng tăng, cậu suy nghĩ, cẩn thận phỏng đoán tiền lì xì năm nay có khi nào lên 1000 tệ hay tình Chu Trản cũng không tệ, thịt bò trong nồi đã sắp thấy đáy, bán thêm mấy bát là có thể trở về với Nguyên Tư ngờ tới chính là, Nguyên Tư đột nhiên không phải cố ý đến kiểm tra anh, chỉ là đúng lúc có vị khách order ở bên này, trái cây hộp và hộp hoa đều cần gấp, mà tiểu ca chuyển phát nhanh đã nghỉ Tư đã bán xong 34 hộp, nhìn địa chỉ, nghĩ lâu rồi không đến “Quán mì Tư Ca” nên nói với cậu chủ cửa hàng đồ ngọt “Để anh đi.”Giao hàng xong, đương nhiên là phải tới gọi một bát mì mà lúc đến gần quán, cậu không ngửi được mùi cay của mì mà xung quanh lại là...Mùi thịt bò?Nhìn kỹ lần nữa, thực đơn trên tường bất thình lình viết Sản phẩm mới ra mắt, mì thịt bò Tư Ca!Nguyên Tư...Phục vụ thấy cậu tới, hưng phấn kêu lên “Ca, sao bây giờ anh mới tới, tiệm của tụi em bán mì thịt bò rồi đó!”Trong quán ầm ĩ, Chu Trản ở sau bếp không nghe Tư kéo ghế ra ngồi xuống, giả vờ bình tĩnh hỏi “Bán bao lâu rồi?”“Sắp hai tháng rồi! Buôn bán rất tốt, anh Trản lại tăng lương cho em rồi!”“Hai tháng?” Nguyên Tư chống càm, lẩm bẩm “Vậy mà anh lại không biết.”“Anh không đến mà, đương nhiên không biết.” Phục vụ nói “Một bát? Hai vắt hay là ba vắt?”Nguyên Tư “Nửa kg.”Phục vụ hoảng hốt “Cái gì?”“Lấy nửa kg.” Nguyên Tư lặp vụ hô “Anh Trản, có khách muốn nửa kg, tính tiền thế nào?”“Nửa kg? Ăn nổi không?” Chu Trản cũng rất kinh ngạc, xốc màn vải lên nhìn, đồng tử lập tức co Tư ngồi bên bàn nhìn anh, “Ông chủ, cho nửa kg mì thịt bò.”Chu Trản “vèo” một tiếng buông màn vải, 3 giây sau mới hô lên “Không bán, hết thịt bò rồi!”Khi nhóm khách cuối cùng ra về, Chu Trản phát tiền lì xì cho cậu phục vụ, mà Nguyên Tư bởi vì không ăn được mì nên vẫn ngồi trên ghế ngoài cửa quán nghịch điện phục vụ trước khi đi nói “Ca, lần này thật sự hết thịt rồi. Nếu không như vầy đi, lát nữa anh Trản ra, anh kêu ảnh mời anh đi ăn mì ramen bò đi?”Nguyên Tư cười “Được, năm mới vui vẻ, sang năm gặp lại.”Cậu phục vụ hí ha hí hửng chạy Trản dọn dẹp quán xong, cúp điện cúp nước, cuối cùng mới đi tới bên cạnh Nguyên Tư, đá đá ghế dưới mông đối phương, “Anh phải đóng cửa.”Nguyên Tư đứng lên, “Bắt đầu bán mì thịt bò khi nào?”“Tuần trước.” Chu Trản khởi động chế độ nói dối không chớp mắt, “Chỉ mới làm thí nghiệm, vẫn chưa chính thức tung ra, dự định Tết sẽ nói với em.”Nguyên Tư không chút lưu tình lật tẩy “Cậu phục vụ nhà anh nói mì thịt bò đã bán hai tháng.”Chu Trản...Nguyên Tư thở dài, dùng chân khều khều cái ghế, “Cầm đi, trái cây hộp hôm nay cũng bán xong rồi, cùng về thôi.”Hạ cửa cuốn xuống, hai người một trước một sau đi ra bãi đậu xe ngoài trời, Chu Trản đang suy nghĩ làm sao giải thích với Nguyên Tư, đúng lúc phát hiện xe không khởi động xe bánh mì dùng 4 năm, trước khi sang năm mới đã hư hỏng hoàn Trản lập tức tìm được lý do, “Anh vì muốn mua xe sớm. Em xem, hôm nay chúng ta chỉ có thể ngồi tàu điện trở về.”Nguyên Tư nói “Em không muốn anh mệt như thế.”“Anh không mệt.” Chu Trản nhẹ giọng nói “Bán mì thịt bò không có cực như em tưởng tượng, anh cũng không dậy lúc nửa đêm 2 giờ để chuẩn bị mà!?”Nguyên Tư không nói gì, chỉ nhìn anh chằm Trản bị nhìn sởn tóc gáy, dứt khoát nói “Em đừng chỉ nói anh, em có mệt không? Mỗi ngày làm nhiều trái cây hộp như vậy.”“Em cũng muốn mua được xe sớm.” Nguyên Tư hơi vểnh môi, “Hơn nữa anh chỉ cho em làm 35 cái, không thể nói là mệt.”“Anh cũng chỉ làm mì thịt bò, không thể nói là mệt.”“Thật không?”“Thật.”Nguyên Tư thở ra một hơi, nở nụ cười “Vậy được, hai chúng ta vì xe mà phấn đấu. Có mệt một chút cũng được!”“Nói hay lắm.” Chu Trản cũng cười.“Vậy chúng ta có cần thực hiện nghi thức không?” Nguyên Tư Trản không phản ứng kịp, “Nghi thức gì?”“Nghi thức cùng chung suy nghĩ.”“Ừ, để anh nghĩ...”“Cái này còn phải nghĩ?” Tắt đèn xe, Nguyên Tư vòng lấy cổ Chu Trản, nhanh chóng hôn phút Trản “Đây chính là nghi thức cùng chung suy nghĩ?”Nguyên Tư liếm môi “Đúng vậy. ““Chậc, anh còn tưởng em muốn hiến thân đó.”“Em mỗi ngày... Không phải, em có tuần nào mà không hiến thân?”“Ha ha ha.”“Anh đừng cười!”“Đi, ngồi tàu điện thôi.” Chu Trản xoa mặt Nguyên Tư, “Xe hỏng rồi, muốn chơi xe rung cũng không được.”Nguyên Tư nhảy xuống xe theo, “Tiền mua xe của chúng ta đủ chưa?”“Sắp rồi.”“Đầu năm mua?”“Ừ.”“Mua rồi rung hay không rung?”“Rung!”...Thanh âm càng ngày càng xa, hòa vào dòng người huyên náo ở trạm tàu điện, dần dần không nghe thấy nay Sơn Thành chưa có tuyết năm nay bọn họ vẫn hạnh phúc như trước kia.– Toàn Văn Hoàn –Lời cuối Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện, mỗi lần kết thúc một bộ Đậu đều muốn ghi chút gì đó xem như để lưu kỷ niệm. Tiếc là ý văn hạn chế, đành để các bạn trổ tài vậy. Đậu thật sự rất thích thể loại văn giống như thế này, nhẹ nhàng, về cuộc sống, về con người, đặc biệt là về tâm lý. Có những người có quá khứ quá oanh liệt rồi, thì lúc sa cơ hay giải nghệ hay vì lý do gì đấy mà không thể tiếp tục, thì hiếm người nghĩ thoáng được như Chu Trản và Nguyên Tư, chọn cuộc sống yên bình như vậy. Các bạn follow nhà Đậu lâu chắc cũng biết gu truyện của Đậu rồi, toàn là những bộ ít kịch tính, đa phần là về con người, những biến cố trong truyện cũng là những chuyện có thể xảy ra trong cuộc sống ngoài đời thật. Tạm chia tay Chu Trản và Nguyên Tư, hẹn gặp lại các bạn ở bộ truyện khác. 21/04/2019. Thân! Cùng đọc truyện Quán Mì Tư Ca của tác giả Sơ Hòa tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại ngữ Magic BeanThể loại Hiện đại, dịu dàng sủng nịch công X rộng rãi lạc quan thụ, cưng chiều lẫn nhau, ấm áp, có thịt, nhẹ nhàng, quân nhân, chuyện tình nhẹ nhàng sâu lắng vừa tình yêu đôi lứa vừa từng cảm đồng đội của đôi bộ đội đặc chủng. Trong hoạn nạn mới gặp được chân tình cũng giống như công và thụ. Trong một lần làm nhiệm vụ, thụ bị trọng thương sau đó mất trí nhớ nên tinh thần không ổn định. Công từ bỏ tương lai sáng rực, dứt khoát xuất ngũ cùng thụ, giúp thụ điều trị khôi phuc, hoạn nạn có về một đôi lính đặc chủng nghèo giải ngũ, không có tình tiết kịch tính, chỉ có nhẹ nhàng thoải câu chuyện tình yêu bình dị giữa ông chủ quán mì và ông chủ tiệm trái cây. Tác giả Sơ Hòa Thể loại Hiện đại, dịu dàng sủng nịch công X rộng rãi lạc quan thụ, cưng chiều lẫn nhau, ấm áp, có thịt, nhẹ nhàng, quân nhân, HE. Chuyển ngữ Magic Bean wp hatdauthan Tình trạng Hoàn 20c 21/04/2019 ———- Giới thiệu Trong một lần làm nhiệm vụ, thụ bị trọng thương sau đó mất trí nhớ nên tinh thần không ổn định. Công từ bỏ tương lai sáng rực, dứt khoát xuất ngũ cùng thụ, giúp thụ điều trị khôi phuc, hoạn nạn có nhau. Truyện về một đôi lính đặc chủng nghèo giải ngũ, không có tình tiết kịch tính, chỉ có nhẹ nhàng thoải mái. Là câu chuyện tình yêu bình dị giữa ông chủ quán mì và ông chủ tiệm trái cây. Giải nghĩa tên “Quán mì Tư Ca” tên gốc là Tư Ca Tiểu Diện Tiểu diện mì sợi nhỏ, là một món ăn bình dân đặc sắc xuất phát từ Trùng Khánh, đa phần bán ở các quán ven đường hoặc cửa tiệm nhỏ. Mì này thường là mì chay, nguyên liệu nấu không có gì quý nhưng gia vị lại rất phong phú. Mì sợi dai, cay, rắc thêm chút rau xanh khiến hương vị rất ngon. Cũng là một trong những món ăn hàng đầu người Trùng Khánh chọn làm bữa sáng. Theo wiki ——- Link Link wattpad CHÍNH CHỦ Cuộc sống cứ thế trôi qua, sau những ngày nghỉ lại là một tuần nhộn nhịp bảy và chủ nhật là thời gian “Quán mì Tư Ca” bận rộn nhất, khách đến không chỉ có nhân viên văn phòng và người sống gần đó, còn có những người đến vì độ nổi tiếng của quán. Chu Trản bận tối mặt từ sáng đến chiều, luôn đứng sau bếp trụng mì nêm gia vị, gần như không được nghỉ thường sau 2 giờ chiều là lượng khách đã giảm đi ít nhiều, nhưng cuối tuần thì không, khách đến như các cơn sóng liên tiếp. Nếu không phải cậu phục vụ thông báo hôm nay đã hết đồ ăn thì có khi quán có thể bán đến dọn dẹp xong thời gian đã không còn sớm, Chu Trản chạy xe trở về, vừa vặn gặp Nguyên Tư đang vội vã chạy ra ngoài ở cửa chung cư.“Sao vậy?” Chu Trản hỏi.“Em để quên điện thoại ở cửa hàng rồi!” Nguyên Tư đổ mồ hôi trán, “Anh về trước đi, em mới vừa vo gạo với đậu xanh, còn chưa kịp nấu nữa! Anh mở bếp giúp em, nhớ mở lửa nhỏ, dùng muôi khuấy một cái thôi, em lập tức về ngay!”Chu Trản cười “Nấu cháo còn phải nhờ em chỉ sao?”Nguyên Tư nói “Cháo đậu xanh là tuyệt chiêu của em mà.”“Vâng vâng vâng.” Chu Trản đẩy nhẹ đầu cậu, “Xem cái tính quên trước quên sau kìa, đi nhanh về nhanh.”Trong bếp quả thật có đặt một nồi nước ngâm đậu xanh với gạo, Chu Trản bật bếp xong mới đi vào phòng ngủ thay quần năm nay, nấu cơm là việc của anh, nhưng thứ bảy chủ nhật Nguyên Tư sẽ là người đảm nhiệm. Chỉ là Nguyên Tư giỏi ăn chứ không giỏi nấu, sở trường duy nhất là cơm chiên trứng — trứng là Chu Trản chiên, củ cải và chân giò hun khói là Chu Trản thái, muối và dầu cũng là Chu Trản chuẩn bị, ngay cả hành cũng là do Chu Trản rắc lên lúc bắc chảo xuống, Nguyên Tư chỉ cần cầm cái muôi đảo vài cái như người máy là vậy, bếp trưởng Chu vẫn rất đắc ý, vừa ăn tỏi giã móng heo Chu Trản nướng, vừa nghe Chu Trản khen cậu làm cơm chiên trứng ngon, cảm thấy vô cùng hưởng Trản nhớ tới liền thấy buồn cười, nhìn nồi cháo, uể oải cả ngày hôm nay giảm đi ít còn chưa mềm nhưng mùi thơm đã bay khắp Tư rất nhanh đã trở về, trừ điện thoại di động còn có một túi trái cây. Chu Trản biết cậu muốn làm cái gì, chắc chắn là trái cây Chu Trản còn đứng trong bếp, Nguyên Tư đá giày xong liền nói “Chỗ này không có việc của anh nữa, anh đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.”Chu Trản rất nghe lời, sau khi tắm xong thì vào thư phòng nghỉ ngơi một nay phải dậy lúc 4 giờ sáng, còn đứng nấu ở quán mì đến 8 tiếng, tay không ngừng trụng mì nên hiện tại xương sống, thắt lưng và cả tay đều đau nhức, đi đứng cũng khó chịu. Nằm lên ghế sofa mềm mại, đầu khớp xương anh giống như rã thành từng Trản không nói cho Nguyên Tư biết thứ bảy và chủ nhật bận hơn thường ngày, nhưng Nguyên Tư vẫn luôn nên mới chủ động cuối tuần nấu cơm, buộc anh phải nghỉ trời xuống núi, đã đến giờ cơm. Nguyên Tư đang định bắc nồi cháo đậu xanh xuống thì thắt lưng đã bị Chu Trản ôm Trản ở trên vai cậu cọ cọ, thấp giọng nói “Thơm quá.”“Em còn chưa có tắm.” Nguyên Tư Trản cười khẽ “Anh đang nói cháo đậu xanh, em nghĩ đi đâu đó.”Nguyên Tư rất tự tin, “Đừng ngụy biện, anh rõ ràng là đang khen em. Em đổ mồ hôi anh cũng thấy thơm!”“Da mặt em còn dày hơn tường thành.” Chu Trản cắn vai cậu một cái, “Ngoại trừ cháo đậu xanh còn có gì nữa không?”“Em còn mua giò heo, ừm, da heo, đậu hủ kho, tai heo đuôi heo kho…”Còn chưa nói xong đã nghe Chu Trản bật cười, Nguyên Tư quay đầu lại “Anh cười cái gì?”“Lần sau đừng mua heo nữa.” Chu Trản nói “Heo sắp bị em ăn tuyệt chủng rồi.”“Vậy em mua gà.” Nguyên Tư nói “Đùi gà cánh gà …”“Được rồi anh Tư.” Chu Trản vội lấp đầy miệng cậu bằng một miếng thịt đuôi heo, nhìn kệ bếp nói, “Còn mì lạnh nữa sao? Mua ở đâu đó?”“Em tự trộn đó.” Nguyên Tư nhướn mày, “Lợi hại không!”Chu Trản thở dài, quyết định không động vào chén mì lạnh mà Nguyên Tư không cho anh toại nguyện, gắp một đũa lớn lên, miệng lẩm bẩm “Sao anh kén chọn vậy? Mấy món kia dù có ngon cũng là đồ ăn bên ngoài, không sạch sẽ. Mì lạnh được sản xuất tại nhà chúng ta, tuyệt đối an toàn, tuyệt đối tốt cho sức khỏe!”Chu Trản bổ sung “Tuyệt đối khó ăn.”Nguyên Tư “…”Mì lạnh khó ăn thật, nhưng cũng may nguyên nhân khó ăn không phải là vì quá mặn hay quá cay, mà là quá nhạt, chẳng có vị gì. Chu Trản sau khi nếm xong đã phải đi nêm lại, Nguyên Tư thử một đũa “Hừ! Mì lạnh em trộn thật sự rất ngon mà!”Chu Trản cười gượng, Nguyên Tư hỏi “Chẳng lẽ không ngon?”“Ngon, ai dám nói không ngon?” Chu Trản nói “Sản phẩm của anh Tư làm ra chắc chắn ngon.”Một bữa cơm ngon miệng’, sau khi ăn xong Nguyên Tư rửa chén, Chu Trản dắt cún đi dạo. Màn đêm buông xuống, Nguyên Tư không giống như thường ngày vào thư phòng đọc sách, mà là cầm một tô trái cây tới cùng Chu Trản làm ổ trên ghế sofa xem trình cuối tuần thường không có gì khác ngoài show tạp kỹ, mấy đoạn gây cười nhạt nhẽo cũng có thể khiến Nguyên Tư cười ha một tay cầm dao, một tay cầm thanh long, Chu Trản sợ cậu cắt trúng tay, định giúp cậu gọt thì cậu quát lên “Anh ngồi đi, hôm nay em làm chủ.”Quy tắc trong gia đình, căn nhà nhỏ của hai người bọn họ có quy định là từ thứ hai đến thứ sáu Chu Trản làm chủ, thứ bảy chủ nhật Nguyên Tư làm định này đã lập từ rất sớm, khi đó Nguyên Tư vẫn chưa nhớ được chuyện trước kia của hai người, nhưng đau lòng việc Chu Trản phải buôn bán vất vả, nên ép buộc lấy hai ngày “Quyền quản lý việc nhà” từ trên tay anh Trản bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là ôm vai cậu, nhìn cậu vừa gọt trái cây vừa cười ra cũng không cần quá lo lắng, chuyên gia phá mìn nay tuy đã xuất ngũ, tay cũng không còn vững vàng như xưa nhưng gọt trái cây vẫn không thành vấn Tư có thể khắc trái cây thành hoa, nhưng bây giờ cười đến bả vai co rút, gọt được vỏ xong đã hay lắm rồi. Việc làm ăn của “Trái cây tươi Trản Trản” tốt hơn các quầy khác cũng là vì vậy, ngoại trừ việc ông chủ là một anh đẹp trai, còn một nguyên nhân nữa là anh đẹp trai này biết khắc hoa. Trái cây gì qua tay cậu đều có thể thành tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp, trưng bày một dãy trước quầy hàng, ai đi qua cũng bị hấp xong trái cây xong, Nguyên Tư cắt thành từng khúc rồi đi mở tủ lạnh đem hai cây kem sữa bò ra, bỏ vào trong tô thủy tinh khuấy cùng với trái Trản hỏi “Siro đâu?”“Dùng hết rồi.” Nguyên Tư nói “Đúng lúc thử món mới.”Chu Trản cười nói “Nhìn ghê quá.”“Ghê chỗ nào? Đây gọi là kem trái cây, hè năm nay rất Hot đó, bên ngoài bán 28 đồng một phần lận, mà còn không nhiều bằng 1/10 em làm.” Nguyên Tư khuấy xong nhét vào trong lòng Chu Trản “Anh thử đi!!”Chu Trản múc một miếng dâu tây to nhất trong tô thủy tinh, được bao bọc bởi kem sữa bò, đưa tới bên mép Nguyên Tư nói “Cho…”“Anh” bị dâu tây nhét vào miệng chặn lại, khóe môi cũng dính chút Tư sau khi nuốt vào nói “Đừng đút em, anh ăn đi.”“Ừ.” Chu Trản liếm sạch kem ở khóe miệng cậu rồi bắt đầu hưởng dụng bữa tiệc trái Tư vứt vỏ trái cây, khi quay lại trong tay cầm theo một chiếc ghế nhựa ghế bên cạnh Chu Trản, Nguyên Tư ngồi xuống nói “Đưa chân cho em.”Chiều thứ bảy chủ nhật không đọc sách không học tập, bởi vì đối với Nguyên Tư mà nói có một việc quan trọng, đó chính là massage cho Chu đầu Chu Trản không cho cậu massage, sợ cậu mệt, cậu liền nổi khùng nhảy lên lưng Chu Trản lớn tiếng nói “Anh cho hay không, không cho cũng phải cho!”Chu Trản không lay chuyển được cậu, được cậu bấm huyệt thắt lưng, massage tay rồi chân. Massage tới lui hơn cả tiếng đồng hồ, mấy chỗ đau nhức quả thật thoải mái hơn Tư vừa bóp chân cho anh, vừa lấy chân mình đè lên, vui vẻ nói “Hai chúng ta bằng nhau.”“Nói xàm.” Chu Trản nói “Rõ ràng của anh lớn hơn em.”“Uầy, cái này mà anh cũng phải so đo với em sao?” Nguyên Tư không cam lòng ngẩng đầu lên, giả vờ tủi Trản sửng sốt, thầm nghĩ chẳng phải em muốn so to nhỏ sao? Anh thật sự to hơn em mà, có size giày làm Tư hừ một tiếng, rút chân về, “Chỗ nào của anh cũng to hơn em, vậy mà còn không cho chân em lớn hơn anh một chút nữa sao?”Chu Trản bị “Một chút” của cậu chọc cười không cãi lại được, cậu còn không ngừng nhấn mạnh “Chỉ có một chút, em đo thử rồi. Anh đừng có cười, chẳng lẽ anh thấy em to hơn?”“Không có không có. Chỉ một chút, ha ha ha ha!”“Aiz.” Nguyên Tư dứt khoát cởi luôn quần, “Tới so đi!”Mà so sánh này, đương nhiên là so trên cỡ của Nguyên Tư anh nắm rõ nhất, không chỉ không nhỏ mà nắm lên còn rất có cảm xúc, chỉ là thoạt nhìn thì “ngoan ngoãn” hơn của anh một tí cũ rõ mồn một trước mắt, anh chăm chú nhìn người yêu đang giúp mình bóp chân, ngực Chu Trản bỗng nhiên nóng lúc nào cũng suy nghĩ cho Nguyên Tư, thì sao Nguyên Tư có thể không nghĩ cho anh?Show đã đến lúc cao trào, đoạn gây hài còn nhiều hơn lúc nãy nhưng Nguyên Tư lại không xem, chỉ chăm chú xoa bóp cho anh. Cánh tay hiện lên đường vân cơ bắp, Chu Trản khẽ thở dài, múc một miếng dưa hấu lên, kêu “Anh Tư.”“Hửm?” Nguyên Tư ngẩng đầu, miệng được lấp đầy bằng hương vị ngọt ngào.“Ây da.” Cậu kháng nghị nói “Nguyên tô này là cho anh hết, còn sợ em không có trái cây để ăn sao? Ban ngày có lúc nào mà em không ăn.”“Ban ngày có người đút em sao?” Chu Trản vừa nói vừa múc hai trái nho, “Mở miệng.”Nguyên Tư vừa ăn vừa nói, “Anh đừng có quấy rầy em, đưa chân kia đây!”Một tô kem trái cây, Chu Trản ăn hơn phân nửa, còn lại một nửa đút cho Nguyên đồng hồ điểm 10 giờ, Nguyên Tư duỗi người, chớp chớp mí mắt “Mệt chết em, tay tê hết rồi.”Chu Trản nắm ngón tay của cậu, đang muốn cúi đầu hôn thì cậu đã nhanh chóng rút lại, ghét bỏ nói “Cái tay này từng sờ qua cái chân thúi của anh, anh còn muốn hôn, muốn ăn ngón chân của chính mình hả!!”Nói xong vọt vào WC, còn khóa cửa Trản đuổi theo, ở trên cửa đá nhẹ hai cái, “Anh Tư, anh phát hiện em là người phá không khí lãng mạn rất thành thạo.”“Lãng mạn của anh là ăn ngón chân mình hả? Muốn ói!”“…”Nguyên Tư mở vòi sen tắm, tiếng nước rất lớn, cậu nghĩ Chu Trản không nghe thấy, lại la lớn “Nhanh đi ăn ngón chân mình đi nha!!”Chu Trản đảo mắt, xoay người về phòng ngủ trải hát có ma lực, nghe một lúc sẽ muốn nghe cả ngày, lời nói cũng có ma lực, ở trong đầu một lúc là không thể quên cho đến khi Nguyên Tư tắm xong nhảy lên giường, bên tai Chu Trản vẫn còn quanh quẩn câu “Ăn ngón chân mình đi!”.Tối hôm đó hai người không làm, nhưng sau khi tắt đèn Chu Trản lại nắm lấy mắt cá chân phải của Nguyên Tư, hôn ngón chân cậu vừa tắm Tư lập tức mở đèn ngủ đầu giường, cả kinh nói “Con bà nó! Anh thật sự ăn…”“Là hôn.” Chu Trản kéo cậu vào trong lòng, tắt đi đèn ngủ, “Ngủ, ngủ ngon.”“Chân hả.” Nguyên Tư bướng bỉnh nói hết nửa câu sau, ngay sau đó cái mông bị nhéo một Trản nói “Ngón chân ngón chân, đừng có để anh nghe thấy từ ngón chân nữa!”“Vậy chân?”“… Câm miệng!”

quán mì tư ca